- Cũng có ảnh hưởng đấy. Tôi nghĩ nhiều người e ngại, đánh đồng tôi với vai diễn. Hồi mới lấy bà xã thứ hai, vợ chồng cùng đi về Thái Nguyên. Vừa ngồi xuống quán nước, mấy phụ nữ trung niên trong quán xông ra, chỉ thẳng vào mặt tôi: "Trông thế này mà toàn đóng vai đểu, ghét". Tôi ngượng với vợ, nhưng được cô ấy thông cảm.
Nhà tôi gần chợ, mỗi lần cô ấy đi chợ đều bị các bà bán hàng lôi kéo vào để khuyên: "Ông ý suốt ngày gái gú vậy mà chịu được". Vợ tôi giải thích: "Không, đấy là phim thôi" thì bị gạt đi: "Phim thế thì ngoài đời cũng vậy thôi".
Tôi không ngại nhận vai phản diện nên hay được các đạo diễn mời. Hồi đóng ông Khanh - gã nhà giàu cho vay nặng lãi, lừa chiếm đoạt thân thể cô gái quê trong phim Những cô gái trong thành phố, nhiều người hỏi tôi: "Tại sao anh lại đóng cảnh thân mật với cô Lương Thanh, chỉ đáng tuổi con, cháu". Tôi quan niệm khi đóng phim, tôi không còn là ông Trần Nhượng, làm sao thể hiện tốt nhân vật là được. Những ai thân thiết, tiếp xúc với tôi ngoài đời đều nhận xét tính cách tôi trái ngược hình tượng "sở khanh" trên màn ảnh. Tôi hiền lành, trầm tĩnh và ít nói. Tôi chưa to tiếng với ai bao giờ, càng không cãi nhau, văng tục chửi bậy.
- Con gái ông - Anh Phương - gần đây có vai diễn đầu tay trong phim Anh có phải đàn ông không?. Ông cho con lời khuyên gì trong nghề?
- Con gái tôi có năng khiếu, từng xuất hiện thoáng qua trong một số phim truyền hình, chương trình Gặp nhau cuối tuần lúc còn nhỏ. Tuy nhiên, tôi hay nói: "Đừng theo nghề bố, nghèo mà vất vả". Con vẽ đẹp, tôi định hướng theo ngành thiết kế mỹ thuật sân khấu, điện ảnh, tốt nghiệp thủ khoa rồi lại đòi rẽ ngang diễn xuất. Tôi hỏi: "Sao con không chuyển sang học diễn từ hồi sinh viên", Phương trả lời là đến lúc hết khóa mới tìm được đam mê, tôi cũng đành chịu.
Tôi khuyên: "Giờ con 26 tuổi, nếu có duyên, con đã nổi tiếng từ lâu rồi. Giờ con mới bắt đầu mò mẫm là quá muộn". Con phản bác: "Con giống bố mà. Bố cứ mặc con theo đuổi lựa chọn của mình, nếu ngã, con sẽ tự đứng dậy". Con tự đi casting, được nhận vai thứ chính.
Tôi khá lo vì nhân vật mới học cấp ba, kém tuổi thật con bé đến 10 tuổi. Tôi cũng chẳng chỉ dạy được Phương nhiều, chỉ hướng dẫn những điều cơ bản. Cũng may, khi xem mấy tập đầu, tôi yên tâm với diễn xuất của Phương. Vì không được đào tạo chính quy, Phương đóng hoàn toàn theo bản năng. Mỗi khi đến cảnh tâm lý nặng hay khóc, con rất lo lắng. Tôi vẫn khuyên con đi học thêm các lớp diễn xuất, kỹ năng. Con bé rất chăm chỉ, chịu khó rèn luyện. Thú thực, tôi rất tiếc vì con đến với nghề muộn.